– Yêu kẻ thù;
– Làm ơn cho kẻ ghét;
– Chúc lành cho kẻ nguyền rủa;
– Cầu nguyện cho kẻ vu khống.
Những lời dạy ấy của Chúa Giêsu không là điều muốn hay không tùy ý, nhưng là mệnh lệnh, là đòi buộc. Nó cũng không dành cho hết mọi người, nhưng đặc biệt cho môn đệ, những người đang bên cạnh Chúa: “Thầy bảo các con đang nghe Thầy đây…”.
Lời dạy trên còn là nội dung của Luật Thiên Chúa. Môn đệ buộc phải sống chính giáo huấn của Chúa Giêsu, sống như Chúa Giêsu. Một khi sống theo đường lối yêu thương không ranh giới của Chúa, họ tiến vào cốt lõi của tình yêu mà Chúa thể hiện. Đó là tình yêu đại lượng, tình yêu vô biên, tình yêu không mệt mỏi, tình yêu xóa mọi khoảng cách, tình yêu không điểm dừng…
Cách yêu của Chúa là yêu không phân biệt, không có lằn ranh, không bao giờ chỉ đón nhận bạn và loại trừ thù!
Chúa Giêsu muốn rằng nơi mỗi con tim, tình yêu của Thiên Chúa chiến thắng sự oán ghét hận thù. Logic của tình yêu, mà đỉnh cao là Thập giá của Chúa, nét đặc trưng cốt lõi của Kitô hữu, sẽ dìu họ ra khỏi chính mình để gặp gỡ mọi người bằng tình huynh đệ không xuất phát từ tim, mà xuất phát từ Tình Trời thấu vào tim và tràn ra đến muôn người.
Nói cách khác, Chúa muốn môn đệ tha thứ và yêu thương không phải như người thường, nhưng như Thiên Chúa, “Đấng nhân hậu cả với những phường vô ơn, với những quân độc ác”. Chúa muốn môn đệ phải “như Cha trên trời là Đấng nhân từ”.
Ngày xưa, Đavid, một chàng trai trẻ, theo lời hiệu triệu của vua Saun cứu nguy đất nước, xông ra chiến trường tiêu diệt quân Philitinh đang tiến chiếm bờ cõi. Đavid chiến thắng. Lẽ ra công trạng này phải được ơn và thưởng lớn. Nhưng Đavid làm ơn mắc oán. Sự ngưỡng mộ của dân chúng dành cho Đavid khiến vua Saun ganh tức và nhiều lần rắp tâm giết chết Đavid.
Một hôm, sau cuộc rược đuổi Đavid, Saun quá mệt và ngủ thiếp đi trong hốc núi. Đây là cơ hội ngàn vàng để Đavid có thể xuống tay loại kẻ hãm hại mình. Nhưng nại vào dấu ấn quyền năng của Thiên Chúa đối với người được Chúa chọn, Đavid dừng tay. Ông lý luận: “Đừng giết vua, vì có ai đưa tay hại người Chúa đã xức dầu mà không bị phạt”.
Vì lời trên, có người cho rằng, Đavid không tự nguyện tha cho Saun. Ông chỉ tha vì sợ “bị phạt” mà thôi.
Nhưng tôi muốn nhìn ở góc cạnh tích cực hơn: Nhờ lòng kính tôn dành cho Thiên Chúa, nhận ra tình yêu của Thiên Chúa, tin tưởng nơi quyền năng của Thiên Chúa, Đavid đã tha thứ cho kẻ thù của mình.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, con người mới có thể dung thứ và dung nạp vào trái tim mình kẻ từng nhiều lần đoạt mạng mình. Bởi không phải một mà nhiều lần Saun đã thực sự sát hại Đavid. Đavid chỉ may mắn sống sót. Hơn thế, lần này là lần Saun lên đường truy đuổi nhằm tận diệt Đavid.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, quyết định tha thứ cho kẻ hại mình mới nên dễ dàng, lập tức và tồn tại lâu dài.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, con người mới có thể nhanh chóng biến thù thành bạn không chút phân vân, không mảy may tính toán hơn thiệt.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, con người mới có thể đứng chung hàng ngũ với kẻ ngày đêm nuôi lòng thù dành cho mình.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, tình yêu của con người mới bền vững.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, tình yêu của con người mới ngày càng thăng tiến, trong sáng, thanh cao.
Chỉ có rập khuôn tình yêu của Chúa, tình yêu của con người mới có thể dâng hiến chính mình cho đồng loại, cho lẽ sống và cho chính Thiên Chúa, Đấng đi bước trước trong tình yêu.
Hãy như thánh vương Đavid, chúng ta lắng nghe giáo huấn của Chúa, sống chính mẫu gương tha thứ cho kẻ có tội đến độ chấp nhận dâng hiến chính mình mà Chúa Giêsu thể hiện.
Hãy để Chúa rót đầy tình yêu của Chúa và của Chúa Giêsu, Con Một Ngài vào hồn chúng ta. Một khi hồn đã dâng trào chính tình yêu của Chúa, chắc chắn ta sẽ dễ dàng học đòi và thực hành theo gương hy sinh cao cả của Chúa Giêsu để đến, sống và trao ban tình yêu tự cõi hồn mình tràn ra mọi anh chị em mà ta đang sống cùng, sống với.
Đúng hơn, sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa là điểm tựa để ta yêu bằng tình yêu cao đẹp trên tất cả mọi thứ yêu xuất phát từ chính trái tim, từ chính cõi hồn mình.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG